Lúc Hoài nói thích An, tôi đang lật tung quyển "English Fairy Tales" để tìm tờ note đầu tiên cô gửi tôi.
Chín trăm lẻ năm ngày, không ngày nào Hoài thôi kể tôi nghe về cậu bạn cô thích. Hôm nay cậu ấy có kiểu tóc mới, hôm nay cậu ấy ăn cây kẹo cô tặng, hôm nay cậu ấy đi tỏ tình với người cậu thích. Chín trăm lẻ năm ngày là chín trăm lẻ năm câu chuyện khác nhau. Tôi đã nghĩ, làm cách nào để một người có thể cố chấp với một người khác như vậy.
Hôm Hoài khóc khi bị từ chối, tôi ngồi kế bên. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hoài ít nói đến thế. Hoài, cậu có hiểu không, có người luôn gìn giữ những tin nhắn cậu gửi như báu vật, có người lưu tờ note duy nhất cậu đưa đến ba năm, có người lúc nào cậu khóc, cũng muốn ôm cậu vào lòng.
Có người, chỉ cần nhìn cậu là thấy hạnh phúc.
Sao chúng ta cứ mãi đi sau lưng người khác như thế, Hoài nhỉ?